Konstantin Simonov
Em ơi đợi anh về...

Em ơi đợi anh về
Đợi anh hoài em nhé.
Mưa có rơi dầm dề
Ngày có dài lê thê
Em ơi em, cứ đợi!

Dù tuyết rơi gió nổi
Dù nắng cháy em ơi
Bạn cũ có quên rồi
Đợi anh về, em nhé!

Tin anh dù vắng vẻ
Lòng ai dù tái tê
Chẳng mong chi ngày về
Thì em ơi, cứ đợi!

Em ơi em, cứ đợi!
Dù ai nhớ thương ai
Chẳng mong có ngày mai...
Dù mẹ già con dại
Hết mong anh trở lại
Dù bạn viếng hồn anh
Yên nghỉ nấm mồ xanh
Nâng chén tình dốc cạn
Thì em ơi, mặc bạn
Đợi anh hoài, em nghe
Tin rằng anh sắp về!

Đợi anh, anh lại về
Trông chết cười ngạo nghễ
Ai ngày xưa rơi lệ
Hẳn cho sự tình cờ
Nào có biết bao giờ
Bởi vì em ước vọng
Bời vì em trông ngóng
Tan giặc, bước đường quê
Anh của em lại về!

Vì sao anh chẳng chết
Nào bao giờ ai biết?
Có gì đâu em ơi
Chỉ vì không ai người
Biết như em chờ đợi.

Dịch năm 1947

Tố Hữu
(Việt Bắc, NXB Văn học, 1962)

Константин Симонов
Жди меня, и я вернусь... 🔈

Жди меня, и я вернусь.
Только очень жди,
Жди, когда наводят грусть
Желтые дожди,
Жди, когда снега метут,
Жди, когда жара,
Жди, когда других не ждут,
Позабыв вчера.
Жди, когда из дальних мест
Писем не придет,
Жди, когда уж надоест
Всем, кто вместе ждет.

Жди меня, и я вернусь,
Не желай добра
Всем, кто знает наизусть,
Что забыть пора.
Пусть поверят сын и мать
В то, что нет меня,
Пусть друзья устанут ждать,
Сядут у огня,
Выпьют горькое вино
На помин души...
Жди. И с ними заодно
Выпить не спеши.

Жди меня, и я вернусь,
Всем смертям назло.
Кто не ждал меня, тот пусть
Скажет: — Повезло.
Не понять, не ждавшим им,
Как среди огня
Ожиданием своим
Ты спасла меня.
Как я выжил, будем знать
Только мы с тобой, —
Просто ты умела ждать,
Как никто другой.

  • Konstantin Simonov
Стихотворение Константина Симонова «Жди меня, и я вернусь...» на вьетнамском.
(Konstantin Simonov in vietnamese).