Cứ mỗi sớm dầm trong sương móc,
Hoa nở kìa! Ôi đẹp làm sao!
Nhưng rồi hoa bị phạt bằng lưỡi hái,
Tôi cứ băn khoăn — tên hoa gọi thế nào?
Rồi ngày tháng trôi qua, như thể
Điều bí huyền dần được hé ra:
Thật kỳ lạ và vô cùng êm dịu,
Hoa có tên “Ánh mắt của An-na”
По утрам умываясь росой,
Как цвели они! Как красовались!
Но упали они под косой,
И спросил я: — А как назывались? —
И мерещилось многие дни
Что-то тайное в этой развязке:
Слишком грустно и нежно они
Назывались — «анютины глазки».
«Tôi cứ ngỡ biết bao người lính trẻ / Từ chiến trường xưa đẫm máu không về / Không phải họ nằm yên trong đất mẹ / Mà hóa thành sếu trắng giữa trời kia. / / Sếu vẫn bay như thế tự ngày xưa / Bay đến bây giờ, và cất ti...»
«Rượu tình yêu trong ta thật tuyệt vời / Bánh mì cho ta tự vào lò nướng / Và người phụ nữ mà trời ban tặng / Lúc trước khổ đau, giờ đến ngọt bùi. Biết làm chi với hoàng hôn tím đỏ / Trên bầu trời đang từng phút lạnh dần ...»